Editor: May
Cách Cảnh Hảo Hảo rời đi, đến bây giờ, đã suốt 134 ngày.
Còn có chưa đến bảy giờ, liền đi vào ngày thứ 135.
Trong hơn một trăm ngày này, anh ngoại trừ làm việc, thời gian còn lại, đều đang tìm cô, nhưng một người sống sờ sờ như vậy, liền giống như bốc hơi khoảng nhân gian, khiến cho anh hoàn toàn không thể tìm ra ở nước Pháp.
Anh rất ít nghe ca khúc được yêu thích, chỉ là một đêm kia khi anh đi nước Pháp tìm cô trở về, ở trong sân sau nghe được bài nhạc kia.
Bên trong có một lời nhạc, đến bây giờ anh còn nhớ sâu đậm.
Không ai, không nên vì một người khác, mới có thể trôi qua cả đời.
Nhưng anh lại phát hiện, Lương Thần không có Cảnh Hảo Hảo, tựa hồ thật sự không thể đi xong cả đời này.
Mỗi ngày, đối ngoại thì anh vẫn là thiếu niên thiên tử vinh quang xinh đẹp khí phách cao ngạo như trước, thoạt nhìn không gì không làm được, làm việc quyết tuyệt lãnh khốc, nhưng không ai biết, lúc anh một mình, trắng đêm khó ngủ.
Lúc ngẫu nhiên thật sự có thể yên ổn đi vào giấc ngủ, cũng chỉ là khi ở trong phòng thủy tinh anh tỉ mỉ chuẩn bị cho Cảnh Hảo Hảo, nhợt nhạt tiến vào giấc ngủ.
Lương Thần chậm rãi nâng tay lên, che hai mắt của mình, thật lâu sau, cánh môi mới nhẹ nhàng giật giật, hô một tiếng: “Hảo Hảo.”
Hảo Hảo...... em ở nơi nào?
......
Cảnh Hảo Hảo vào ba ngày trước khi kết hôn với Lương Thần, mạc danh kỳ diệu mất tích, hôn sự thất bại, cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-doat-tinh-gianh-lai-vo-yeu/864375/chuong-542.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.