Editor: May
So sánh với Linh Mộc tiên sinh mang theo tùy tùng trùng điệp, Lương Thần đưn thương độc mã tựa như một thư sinh hơi thở nho nhã thanh cao phong độ nồng đậm của người trí thức.
Nhưng hết lần này đến lần khác, khí phách vương giả bẩm sinh trên người anh, ở dưới nhiều người vây chung quanh như vậy, không có bị che dấu chút nào, ngược lại có vẻ, càng thêm thành một phái riêng.
Linh Mộc tiên sinh nghe xong lời nói của Lương Thần, ánh mắt trở nên càng thêm trầm thấp, nhưng chỉ một lát, Linh Mộc tiên sinh liền câu môi nở nụ cười: “Lương tiên sinh đây là đang cò kè mặc cả với tôi sao?”
Linh Mộc tiên sinh cười, là ngoài cười nhưng trong không cười, đáy mắt không có chút ý cười, ngược lại còn có từng đợt từng đợt cảm giác lạnh lẽo nhè nhẹ thẩm thấu ra, làm cho người ta có một loại cảm giác nguy hiểm nói không nên lời.
Lương Thần lại như là không có nhận thấy được, khí chất trác tuyệt đứng ở tại chỗ, anh như là cảm giác được cô gái bên cạnh sợ hãi, lặng yên không một tiếng động vươn tay, nắm tay của cô bỏ vào trong tay của mình, nhẹ nhàng xoa xoa, ánh mắt trầm tĩnh, vẻ mặt cười nhạt, nói chuyện giống như phong đạm vân khinh, nói: “Linh Mộc tiên sinh ngài hiểu lầm, Lương Thần tôi khinh thường cò kè mặc cả, tôi là đang thông báo cho ngài.”
Lúc nói xong lời cuối cùng, ngữ khí Lương Thần hơi trầm trầm, một cỗ cảm giác áp bách dày đặc, tràn ngập ra từ trên người anh.
Lương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-doat-tinh-gianh-lai-vo-yeu/864498/chuong-581.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.