Edit: V.O
"Người đẹp, đến, hôn một cái!"
Bạch Thận Ngôn vừa đi ra từ trong thang máy, đã có cô gái mùi rượu đầy người, nhào tới y.
Y vừa mới chuẩn bị tránh đi, kết quả lại nhìn thấy mặt cô gái này.
Là cô ta?
Cũng là lúc ngẩn ra này, y đã bị cô gái chết tiệt kia ôm cổ.
"Bạch gia!"
"Bạch gia!"
Người bên cạnh kịp phản ứng, muốn kéo Cố Niệm ra. Tiếc rằng Cố Niệm ôm người rất chặt, giống như con bạch tuộc, mình quấn rất chặt trên thân đối phương.
"Người đẹp, người đẹp..."
Cố Niệm bu lên thân y, ngửa đầu, nhìn y cười ngây ngô.
Chờ lúc người bên cạnh nghe rõ cô đang nói cái gì, cả người cũng không tốt.
Người đẹp...
Bạch gia nhà bọn họ, bề ngoài thật vô cùng xuất chúng, nhưng, cái tên mang hơi thở Bắc Cực này, lại khiến mọi người ngừng bước.
Từ trước tới nay không có ai dám đùa giỡn trước mặt Bạch Thận Ngôn.
Vị ngày hôm nay, có lẽ cũng sẽ bị nhấn xuống hồ thôi.
"Bỏ tay ra!"
Bạch Thận Ngôn cố gắng kiềm nén lửa giận trong lòng, trầm giọng nói.
Nhưng ai biết, Cố Niệm nghe xong, không chỉ không buông tay, ngược lại kiễng chân lên, tiến đến trước mặt Bạch Thận Ngôn, tò mò nhìn y, sau đó đột nhiên vui vẻ: "Ôi, giọng nói của anh, hay, thật hay..."
"Cô…"
Bạch Thận Ngôn tức giận đến lông mày run run, vươn tay muốn kéo cô xuống khỏi thân mình.
"A a a... đừng, đừng cởi quần áo của tôi... hu hu hu..."
Tiếng thét chói tai của Cố Niệm, vang vọng đại sảnh.
Tay Bạch Thận Ngôn, run lẩy bẩy.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-dung-toi-day/852895/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.