Hai tay Tô Ảnh chắp sau lưng, khi đi đến bên người Diệp Tự, mới giơ món quà giấu ở sau lưng lên trước mặt Diệp Tự, cười tủm tỉm nói: "Em vừa làm chiếc bánh ngọt nhỏ, tặng cho anh, đừng chê em làm khó ăn nhé!"
Lúc này Diệp Tự đưa tay đón lấy, nhìn thấy chiếc hộp được làm thủ công, trên khuôn mặt không che giấu được niềm vui.
Anh quyết định phải trân trọng tốt món quà này.
Cực kỳ trân trọng.
"Cảm ơn." Diệp Tự trịnh trọng nhận lấy món quà này, lại nhất thời cảm giác xấu hổ vì quên chuẩn bị quà cho Tô Ảnh, thế là, trong đầu hơi lóe lên, tháo vòng tay từ trên cổ tay xuống đưa cho Tô Ảnh: "À, quà đáp lễ."
Tô Ảnh cẩn thận nhận lấy chiếc vòng tay này, không cần tới gần đã có thể ngửi thấy mùi gỗ đàn hương vô cùng dễ ngửi.
Dù Tô Ảnh có ít kiến thức, cũng nhận ra vòng tay này là gỗ đàn hương cực kỳ đắt đỏ.
Chóp mũi Tô Ảnh quanh quẩn mùi thơm của hương khói, chắc là chiếc vòng này đã từng được dâng hương đúng không?
Dường như đoán được tâm tư của Tô Ảnh, Diệp Tự nhàn nhạt nói: "Chiếc vòng tay này là vòng tay của Viên Tịch đại sư, Viên Tịch đại sư là cao tăng, nghe đồn tuổi đã hơn một trăm năm mươi tuổi, đương nhiên anh cũng chưa được chứng thực."
Diệp Tự nói mây trôi nước chảy, tâm can lá gan của Tô Ảnh đang run rẩy a!
Viên Tịch đại sư a!
Đây chính là hội trưởng hội Phật giáo đó! Một nhân vật truyền kỳ!
Không nói những cái khác,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-kieu-ngao-yeu-thuong-vo/1887484/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.