Sắc mặt của Tô Như Quân chợt tái nhợt lại, giọng nói run rẩy: "Tô tiên sinh, đang muốn tôi trở về nhà nào?"
Tô Chân nói: "Tất nhiên là Tô gia."
Tô Như Quân buồn bã cười nói: "Tôi không phải là người Tô gia, tôi trở về Tô gia làm gì, hôm nay Tô Như Thiến vội vội vàng vàng rời đi, sợ là muốn ngăn cản ông tới đây…"
Tô Chân trầm mặc trong chốc lát, không phủ nhận.
Tô Như Quân lại cười nói: "Quả nhiên là như vậy, cả đời này Tô Như Thiến sẽ không để tôi trở lại Tô gia, cũng chỉ có chuyện này, mới có thể làm bà ta vội vàng rời đi."
"Con mới là tiểu thư thật sự của Tô gia, con gái của con…" Tô Chân vừa nhìn sang Tô Ảnh đứng ở cạnh đó, ánh mắt trở nên sáng ngời, lại nói tiếp: "Cũng là huyết mạch của Tô gia, tất nhiên là phải trở về Tô gia, con không thể để con gái mình không có cội nguồn được…"
Tô Ảnh thấp giọng nói: "Cháu biết bây giờ mình mở miệng nói chuyện là không lễ phép, nhưng cháu muốn nói rõ thái độ của mình. Người nhà của cháu chỉ có mẹ, bất kể mẹ đi đâu, cháy đều sẽ theo đó, có cội nguồn hay không cũng không sao cả."
Tô Như Quân lập tức nắm chặc lấy tay của Tô Ảnh, trong mắt tràn đầy an ủi, quay đầu nhìn Tô Chân, nói: "Tô tiên sinh, ông cũng nghe thấy con gái tôi nói rồi đấy, con bé không lạ gì trở về đó cả, vậy nên không cần phải nhắc lại chuyện này nữa."
Tô Chân trầm mặc một lúc, mở miệng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-kieu-ngao-yeu-thuong-vo/1887513/chuong-278.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.