Người đến là một người phụ nữ trung niên tuổi hơn bốn mươi chưa tới năm mươi tuổi, mái tóc được trải gọn phía sau, mặc chiếc áo khoác màu đỏ tía, bên trong phối hợp chiếc váy màu tím nhạt, vẻ mặt tràn đầy kiêu ngạo.
Vừa nhìn đã biết là loại người quen sống trong nhung lụa, không để ai vào mắt.
Người phụ nữ này không phải là ai khác, chính là mẹ ruột của Mao Vũ Phỉ, con nuôi của Tô gia, Tô Như Thiến.
Năm nay Tô Như Thiến bốn mươi tám tuổi, lớn hơn ba tuổi so với Tô Như Quân.
Tuy nhiên nếu nhìn vào khuôn mặt, có khi bà ta còn già hơn Tô Như Quân mười tuổi.
Mao Vũ Phỉ lập tức ôm lấy cánh tay của đối phương, thân mật nũng nịu: "Mẹ, lần này mẹ tới đây, nhất định phải xả giận cho con!"
"Sao vậy? Con vội vàng gọi mẹ tới, là muốn mẹ thu dọn cục diện rối rắm gì giúp con à?" Tô Như Thiến luôn xem thường người khác, nhưng cực kỳ cững chiều con gái mình.
Tô Như Thiến nhéo nhéo má của Mao Vũ Phỉ, nói: "Chẳng phải toàn là con bắt nạt người khác hay sao? Chứ làm gì có chuyện người khác bắt nạt con?"
"Mẹ!" Mao Vũ Phỉ nũng nịu dậm chân, nói: "Là cái con bé Tô Ảnh đó!"
"Tô Ảnh?!" Sắc mặt của Tô Như Thiến chợt cứng đờ lại: "Họ Tô?"
"Mẹ, lúc mới nghe thaáy cô ta mang họ Tô, con cũng từng hoài nghi. Nhưng sau đó con nghe ngóng đợc, con bé Tô Ảnh này chẳng có quan hệ gì với gia đình ông ngoại cả." Mao Vũ Phỉ không cam lòng nói: "Mẹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-kieu-ngao-yeu-thuong-vo/1887570/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.