Bên kia, Phó Thịnh bưng cháo vào phòng lão phu nhân, vừa vặn lão phu nhân đã tỉnh.
Phó Thịnh đặt mâm lên bàn, rót cốc nước cho lão phu nhân trước, để bà nhuận họng rồi mới nói: "Bà nội, Tô Ảnh nấu cháo với một ít đồ ăn kèm cho bà này. Con thấy đều là những món giúp ngừng ho, tốt cho phổi, có muốn thẻ một chút không?"
"Tất nhiên!" Phó lão phu nhân vốn không có khẩu vị gì, nhưng vừa nghe nói là Tô Ảnh nấu, bà lập tức hứng thú. Nói gì cũng phải cho cháu dâu tương lai mặt mũi, bà phải thử vài miếng mới được.
Phó Thịnh bê mâm đặt trước mắt lão phu nhân, bà nếm thử một miếng thì bỗng thốt lên: "Ô? Đây không phải đồ của Tô gia sao? Tô Ảnh cũng họ Tô..."
Phó Thịnh cười: "Bà nội cũng nghĩ thế? Liên quan đến thân phận của Tô Ảnh, cháu đã điều tra qua, cháu tin ông nội cũng đã điều tra. Nhưng dường như Tô Ảnh và Tô gia kia không có quan hệ gì hết."
Phó lão phu nhân thử thêm hai miếng, càng ăn càng chắc chắn: "Không không không, bà nhận ra mà, đây chính là đồ Tô gia nấu! Phó Thịnh, cháu còn trẻ, chưa tham gia tiệc của Tô gia. Những món Tô gia nấu có vị cực kì đặc biệt, không ai bắt chước nổi đâu. Nhà bọn họ có cách phối chế gia vị bí truyền, có thể nói là cực trong cực phẩm. Ăn một lần là không bao giờ quên được! Những người khác dù có muốn cũng không làm ra nổi hương vị giống y hệt!"
Đáy mắt Phó Thịnh xẹt qua một tia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-kieu-ngao-yeu-thuong-vo/1887690/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.