Sau khi Mẫn Chỉ đi, Tô Ảnh lại cảm thấy buồn chán, đi tới thư phòng của Phó Thịnh chọn đại một quyển sách, đi tới sân thượng vừa năm phơi nắng vừa đọc sách.
Có lẽ là do nằm dưới ánh nắng dễ chịu, mí mắt Tô Ảnh dần sụp xuống, ngủ thiếp đi.
Sau khi về, Phó Thịnh đi tìm cô, lại thấy hình ảnh này.
Tô Ảnh chìm vào giấc ngủ, ngay cả tiếng bước chân cũng không nghe thấy.
Phó Thịnh cúi đầu nhìn cô, nhìn một lúc lâu, cô cũng không có phản ứng.
Phó Thịnh kiên nhẫn chọt nhẹ ngón tay vào cánh tay cô.
Nào ngờ, Tô Ảnh lại giơ tay gạt thẳng tay anh ra, trở mình ngủ tiếp.
Phó Thịnh thấy Tô Ảnh lớn mật ngủ trước mặt mình như vậy cảm thấy rất buồn cười.
Ha hả, lá gan lớn đấy, dám ngủ lại còn gạt tay bản thiếu gia?
Phó Thịnh định đánh thức Tô Ảnh, nhưng lông mi dài thật dài của cô, ngủ quan xinh xắn, anh nhướng mày, nói: “Lấy hộp trang điểm của Tô Ảnh tới đây."
Mộc Minh nghe xong chưa kịp phản ứng: “Hả?”
"Đi lấy đi!” Phó Thịnh nhướng mi nhìn Mộc Minh.
Mộc Minh mặc dù không biết Phó Thịnh muốn lấy hộp trang điểm của Tô Ảnh làm gì nhưng vẫn nghe lời đi lấy.
Phó Thịnh mở hộp ra, chọn lấy một cây bút lông, cười cười vẽ lên mặt cô.
Nhìn Phó Thịnh thể hiện một mặt trẻ con như vậy, Mộc Minh yên lặng xoay người sang bên cạnh.
Loại chuyện này, không thể để truyền ra ngoài, tuyệt đối không thể để cho người khác biết.
Nếu không, hình tượng tổng tài sẽ hoàn toàn sụp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-kieu-ngao-yeu-thuong-vo/1887806/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.