Cuối cùng Điền Mỹ Hòa còn thành công tiến vào giải trí.
Hiện tại nhưng khen ngược.
Cô xuất hiện trên mạng vẫn bị người ta nhận thành Điền Mỹ Hòa.
Thôi vậy.
Dù sao cô cũng vì thích ca hát nên mới thu, không phải là để kiếm tiền cho nên chỉ cần các fan thích là được rồi.
Tô Ảnh yên lặng tắt máy tính, xoay người đi dọn phòng.
Thân là trợ lý sinh hoạt, làm tốt bản chức công việc mới là quan trọng nhất.
Tới buổi tối, Phó Thịnh mới từ bên ngoài trở về.
Vừa vào cửa, Tô Ảnh đã nhanh choáng chạy tới nhận lấy áo khoác anh đưa tới, trên áo khoác có dính mùi nước hoa nhè nhẹ, không cẩn thân ngửi cũng không phân biệt ra đây là mùi nước hoa chuyên dụng của Ngu Đình Huyên.
Thân là người thừa kế của Ngu gia, Ngu Đình Huyên thừa hưởng đến tài nguyên mà các cô gái của các gia tộc khác không theo kịp
Đều là con gái, con gái nhà người khác chỉ cần an ổn lấy chồng là được mà Ngu Đình Huyên phải thừa kế gia nghiệp.
Cho nên, một Ngu Đình Huyên giỏi giang quyết đoán như vậy mới khinh thường Tô Ảnh, Tô Ảnh cũng cảm thấy có thể lý giải.
“Hôm nay ăn no sao?” Phó Thịnh không nhìn Tô Ảnh mà vẫn đi thẳng vào nhà.
“Đã ăn no rồi, trước khi đi Mẫn Chỉ có đóng gói cho tôi một ít đồ ăn.” Tô Ảnh quy củ trả lời.
Phó Thịnh nhếch môi nói: “Phần cẩn thận săn sóc của Mẫn Chỉ đúng là ít có.”
“Vâng.” Tô Ảnh nhàn nhạt đáp lại.
Phó Thịnh dừng chân cúi đầu nhìn Tô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-kieu-ngao-yeu-thuong-vo/1887915/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.