Mẫn Chỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua Ngu Đình Huyên, sau đó cười nói: “Vậy được rồi, trên đường cẩn thận.”
Tô Ảnh vui vẻ phất tay rời đi.
Chờ Tô Ảnh đi rồi, Mẫn Chỉ mới quay về bàn ăn.
Quả nhiên, Ngu Đình Huyên mở miệng nói: “Chẳng qua là người bình dân nho nhở mà thôi, Mẫn Chỉ, cô cần gì phải khách khí như vậy? Mẫn gia chính là thế đại thư hương, tính tình của cô vẫn luôn cao ngạo, thật không biết cô trợ lý nho nhỏ này làm sao lọt vào mắt cô được.”
Nói xong, Ngu Đình Huyên liếc xéo Mẫn Chỉ một cái, không hề có ý che dấu sự không vui.
Sắc mặt Phó Thịnh không đổi, vẫn như cũ ăn đồ ăn người phục vụ chia tới.
Sầm Yến Hành cười hì hì nói: “Đình Huyên, không phải cô ghen tị đấy chứ?”
Ngu Đình Huyên nhanh chóng nhìn thoáng qua Phó Thịnh, cô ta hơi hoảng loạn trả lời: “Cái gì mà ghen chứ? Cũng không nhìn xem cô ta là dạng thân phận gì, nơi nào có tư cách làm tôi ghen?”
Nói xong, cô ta quay đầu hỏi Phó Thịnh: “Phó tổng, anh nói đi?”
Tất cả mọi người trên bàn đồng loạt nhìn về phía Phó Thịnh.
Phó Thịnh chỉ là nhàn nhạt mở miệng nói: “Canh này hơi nhạt.”
Tô Ảnh trở lại biệt viện Gia Thịnh vội về phòng, mở web nhanh chóng nhắn tin cho Tự Thuật Phong Nguyệt: “Đại thần, hôm nay chúng ta có thể chính thức thu âm không?”
Tự Thuật Phong Nguyệt nhanh chóng nhắn lại: “Được.”
Tô Ảnh mở túi xách nhưng tìm kiểu gì cũng không tìm thấy máy ghi âm.
Máy vi âm ghi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-kieu-ngao-yeu-thuong-vo/1887916/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.