Phó Thịnh từ trong bồn tắm đi ra, nhìn đến quần áo Tô Ảnh dính sát vào trên người, anh lập tức nghĩ đến một đám đàn ông ở bên ngoài hầu hạ, bỗng nhiên thấy khó chịu vô cùng.
Hừ, người của anh, dựa vào đâu để cho người khác xem?
“Đứng lại!” Phó Thịnh cầm chiếc khăn tắm vứt cho Tô Ảnh: “Gọi Lâm quản gia tiến vào quét dọn, cô về phòng đi.”
Tô Ảnh vừa nghe, cho rằng Phó Thịnh muốn đuổi mình đi, tức khắc bị dọa, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nhanh chóng xin tha: “Phó tổng, tôi thật sự biết sai rồi, tôi không bao giờ phạm sai lầm nữa! Cầu xin ngài không cần đuổi tôi đi, tôi không đền được nhiều tiền như vậy!”
Phó Thịnh giận quá hóa cười: “Nghĩ cái gì đấy? Còn muốn chạy? Bởi vì cô làm việc sai lầm, hợp đồng kéo dài thêm một năm!”
Nói xong, Phó Thịnh xoay người đi rồi.
Tô Ảnh sửng sốt trong chốc lát, bỗng nhiên phản ứng lại.
A a a, thật tốt quá, mình không bị sa thải!
Mình không cần đền tiền!
Thật tốt quá, thật tốt quá!
Sau đó Tô Ảnh khoác khăn tắm to rộng vui vẻ chạy đi tìm Lâm quản gia.
Phó Thịnh nhìn áo ngủ trên người ướt lộc cộc, nháy mắt thật hết chỗ nói.
Thôi, tức giận vì đồ ngốc này làm cái gì? Vẫn đi tắm rửa một cái thì hơn!
Sáng ngày hôm sau, khi sắc trời vừa mới sáng, Tô Ảnh nhanh chóng dọn dẹp giường chiếu, mặc vào chế phục sau đó chờ đầu bếp chuẩn bị bữa sáng.
Mộc Minh cũng tới sớm, thấy sắc mặt Tô Ảnh bình thường, đáy lòng cũng âm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-kieu-ngao-yeu-thuong-vo/1887947/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.