Phó Thịnh nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của Tô Ảnh, anh nhướn mày, xoay người mặc áo vào mới nói: “Được rồi, xoay người lại đi.”
Lúc này Tô Ảnh mới nhanh chóng xoay người lại.
“Phó... Phó tổng!” Nhìn thấy Phó Thịnh đã mặc xong quần áo, Tô Ảnh thở phào nhẹ nhõm.
Trời ạ, xấu hổ muốn chết!
“Bày lên đi.” Phó Thịnh chỉ bình tĩnh nhìn cô một cái, sau đó xoay người đi tới trước bàn ăn: “Vết thương trên mặt đã đỡ chưa?”
“Vâng, cảm ơn Phó tổng về chuyện ngày hôm qua!” Tô Ảnh nhanh chóng bày bữa sáng lên bàn sau đó lùi sang bên cạnh.
Phó Thịnh gật gật đầu, ưu nhã bắt đầu dùng cơm.
“Cô đứng ăn cơm sao?” Phó Thịnh nhìn thấy Tô Ảnh còn đứng ngây ra, ngay lập tức mở miệng hỏi.
Lúc này Tô Ảnh mới nhớ tới lời Mộc Minh nói, buổi sáng hôm nay cô phải dùng bữa với tổng giám dốc.
Vì sao Phó Thịnh ăn sáng còn muốn cô dùng chung chứ?
Chẳng lẽ anh ta không có người ăn cùng sao?
Nhưng sống trong căn nhà lớn như vậy, tuy có rất nhiều người nhưng không có ai dùng bữa cùng chắc là thê lương lắm nhỉ?
Chẳng lẽ anh ta cảm thấy cô đơn nên mới làm cô cùng ăn bữa sáng?
Ừ. Nhất định là cái dạng này!
Tô Ảnh suy xét mãi, sau đó chọn vị trí xa nhất có thể ngồi xuống.
Tô Ảnh vừa chuẩn bị ngồi xuống, Phó Thịnh giơ ngón tay chỉ vào vị trí đối diện.
Anh không nói gì nhưng đủ để hạ mệnh lệnh rồi.
Tô Ảnh không nhịn được cắn cắn môi, thuận theo ngồi ở đối diện Phó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-kieu-ngao-yeu-thuong-vo/1887975/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.