Nghe vậy, đôi mày thanh tú của Văn Hinh nhảy dựng lên, sau đó lộ ra một nụ cười đầy khiêu khích, thản nhiên nói: “ Cô có dám đánh cuộc với tôi hay không, bác của cô tuyệt đối sẽ không đuổi tôi đi đấy!”
Lần này, Lạc Tình nói không nên lời, bời vì ả đột nhiên nhớ lại ngày đó người phụ nữ này cả đêm không về cho đến lúc trở lại, bác cũng từng muốn đuổi cô ta đi, nhưng mà sau lại bởi vì sợ nhà họ Du mất hết mặt mũi mà cho cô ta ở lại.
Ả luôn cho rằng, thứ bác luôn luôn coi trọng nhất chính là danh tiếng nhà họ Du, nếu như mà mình yêu cầu bác đuổi người phụ nữ này đi, chưa chắc bác sẽ đồng ý, nói không chừng còn bị giáo huấn cũng nên.
Nghĩ vậy, ả lập tức hụt hơi không nói được gì, mới vừa rồi còn rất khí thế, nhưng vẫn giả trang bộ dáng đúng lý không buông tha cho người khác, hất cao cái cằm nhỏ, ngạo mạn nói: “ tôi việc gì phải đánh cuộc với cô? Một mình cô căn bản không có tư cách đánh cuộc với tôi!”. Nói xong, đánh rơi vật trong tay, xoay người chạy lên lầu về phòng của mình.
Văn hinh đưa mắt nhìn cô ta đi vào phòng của mình, sau đó lập tức bật cười, vô cùng vui vẻ. Dì Lý ở sau lưng nhìn thấy, không khỏi nhíu chặt chân mày, tỏ vẻ lo lắng.
Bà đi tới nói với Văn Hinh: "Cô bé, hôm nay cháu nói chuyện với biểu tiểu thư như vậy, cô ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho cháu.
Văn Hinh lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-lanh-lung-xin-diu-dang-chut/1359978/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.