Lời của Tô Trạch không phải không có đạo lý, trong thâm tâm của Lạc Mật Mật hiểu rõ ràng. Chính bởi vì vậy, Lạc Mật Mật luôn luôn tự tin bị đả kích một chút.
Cho tới nay, Lạc Mật Mật tự tin rằng Lạc Thiểu Trạch chỉ thích một mình cô, nhưng không hiểu tại sao lúc trước Lạc Thiểu Trạch với cô gái kia ở chung một chỗ, hơn nữa còn điên cuồng như vậy.
Lạc Mật Mật không muốn tin tưởng Lạc Thiểu Trạch yêu cô gái kia, nhưng nhìn đến anh ấy bất chấp tất cả đi tìm cô ấy, lòng của Lạc Mật Mật không biết nguội lạnh bao nhiêu lần.
Lần này tới Trung Quốc, Lạc Mật Mật cũng suy tính cùng rối rắm rất lâu, nhưng không có gì có thể thay đổi trái tim của cô, không có gì ngăn cản bước đi của cô.
Thấy Lạc Mật Mật trầm ngâm không nói lời nào, Tô Trạch cảm thấy có vẻ không đúng, có lẽ lời của mình quá bộc trực, đả thương Lạc Mật Mật.
"Mật Mật, cô không có chuyện gì chứ?"
Hai mắt thẳng tắp nhìn về phía trước, Lạc Mật Mật tựa như đang ở một thế giới khác, căn bản không có nghe Tô Trạch đang nói gì .
Tô Trạch nhẹ nhàng thở dài, ra vẻ chuyên gia đứng bên cạnh Lạc Mật Mật, "Tin tưởng tôi, vị trí của Bùi Nhã Phi ở trong lòng của lão đại không đơn giản đâu, cô cảm thấy..."
"Tôi không tin, lời của anh ngay cả dấu chấm câu đều không tin. Tô Trạch chết tiệt, bất kể Bùi Nhã Phi ở trong lòng Lạc Thiểu Trạch để lại dấu vết gì, tôi có thể mài bằng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-rat-sung-cuc-cung-be-nho/625732/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.