Ngoài cửa sổ tĩnh mịch, bóng đêm mờ mịt, xa xa đèn đường màu vàng ấm áp, ở xa xăm dưới bầu trời đêm toát ra vầng sáng lạnh lẽo.
Du Tĩnh Nhã cầm trong tay một quyển sách tỉ mỉ thưởng thức một câu trong đó nói: “Sinh mạng giống như nước chảy, những chuyện không thích phải trải qua, nếu như định trước cả đời trải qua như vậy, không vui nữa cũng vô ích.”
Không thể không thừa nhận, lời này rất có đạo lý.
Trong phòng khách tiếng đập đồ xen lẫn tiếng chửi rủa đã kéo dài hơn hai giờ, đối với hiện tượng này tồn tại lâu dài trong gia đình, cô đã sớm thấy thường xuyên.
Tự nhận là thất bại lớn nhất cả đời này, chính là sinh ở một gia đình như vậy, cha đánh bạc, mẹ cực đoan, bổ sung thêm một em trai không chịu thua kém...
Đều nói hôn nhân là lần đầu thai thứ hai của phụ nữ, cô cũng không phải không có mơ mộng, dĩ nhiên mơ mộng và mong đợi là hai chuyện khác nhau, cô mơ mộng không phải tình yêu thuần túy, cô chỉ mơ có thể thoát khỏi hoàn cảnh không ngừng cãi vả này.
Vô cảm đứng dậy, cô đi ra ngoài, trong phòng khách chiến tranh không khói súng còn đang kéo dài, khép cửa phòng ầm một tiếng, cô đi ra ngoài lúc nào và tại sao đi ra ngoài, không ai biết, cũng không có ai quan tâm.
Đi bộ dọc theo đường cái tĩnh lặng mờ mịt trước mặt, đi tới một gốc cây phượng, cô nhìn chằm chằm vào cây phượng dáng kiêu ngạo, hàng năm nở rộ giống như một cây đuốc, làm cả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-ta-ac-yeu-thuong-vo/922820/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.