Ngắt điện thoại, An Danh Lị muốn khóc mà không khóc được, chỉ cảm thấy buồn cười, cùng với mệt mỏi.
Xa nhà sắp được 9 năm, “người nhà” của cô từ đầu đến cuối chẳng thèm ngó ngàng đến cô, càng không thể ngờ lần đầu tiên chủ động gọi điện cho cô, rốt cuộc lại muốn cô trở về làm cô dâu thay thế, cứu cái công ty đang có nguy cơ khủng hoảng của ba, người cho tới bây giờ chưa từng xem cô là người nhà mà quan tâm.
Ba nói: “Ba bị ung thư dạ dày, nói không chừng ngày tháng sau này không còn dài, ngay cả tâm nguyện cuối cùng của ba con cũng không đồng ý giúp ta hoàn thành sao?”
Mợ nói: “Năm đó ta có thể kiên quyết không cho cô bước vào cái nhà này, nuôi cô ngần ấy năm, tốn của ta biết bao nhiêu tiền, giờ là lúc cô nên báo đáp rồi.”
Chị nói: “Nếu không phải bố mẹ không chịu để tao gả cho một người đã góa vợ có con, thì người đàn ông ưu tú như thế làm sao đến lượt mày, mày còn phải cảm ơn ta nhiều nhiều.”
Anh nói: “Em hy sinh một chút thôi, đợi sau này anh thừa kế công ty kiếm thật nhiều tiền, anh sẽ không bạc đãi với em.”
Sẽ không bạc đãi cô? Theo như trí nhớ của cô đến giờ, họ vẫn luôn bạc đãi cô, mà cô từ sớm cũng đã quen bị bạc đãi rồi, nếu như ngày nào đó họ bỗng nhiên không bạc đãi cô nữa, nói không chừng cô còn cảm thấy không quen cơ.
Vậy nên, thực ra cô căn bản không cần phải để ý đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-thuc-yeu-toi/1267270/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.