TRUYỆN MA CÓ THẬT: PHÒNG 209
Nhiều năm trước (năm 2000); sau khi được phẫu thuất xong, mẹ tôi phải nằm viện trên tầng hai, phòng 209. Bác sĩ thực sự không muốn cho mẹ tôi vào căn phòng đó nhưng không còn phòng nào khác. Trong đêm đầu tiên trông mẹ, tay nắm cửa phòng tắm cứ quay quay như thể ai đó đang dùng vít để vặn. Lúc đầu tay nắm cửa bị vặn từ từ rồi nhanh dần lên cho đến khi nó bật ra, hé lộ căn phòng tắm.
Cánh cửa sổ phòng từ từ mở ra và một luồng gió thổi vào phòng, khiến cánh cửa mở to. Không có ai ở bên trong. Vào đêm thứ hai, khoảng 9:30 tối, khi chúng tôi đang chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy tiếng khóc của một đứa trẻ phát ra từ phòng tắm. Tôi đi vào xem nhưng không tìm thấy ai. Nhưng khi nhìn vào gương; tôi thấy hình ảnh phản chiếu khuôn mặt của một đứa trẻ nhìn tôi, đôi mắt nó rỉ máu. Khi tôi nhìn ra đằng sau, khuôn mặt đã biến mất nhưng tiếng cười của đứa trẻ phát lên khắp căn phòng.
Sáng hôm sau, bác sĩ đến để tiến hành khám cho mẹ. Tôi nói với bác sĩ sự việc xảy ra đêm qua yêu cầu chuyển đến một phòng khác. Bác sĩ không hề sốc hay ngạc nhiên trước câu chuyện. Ông ấy nói rằng, ông đã có trải nghiệm tương tự từ lúc nằm trong căn phòng này.
Có lần, khi ông đang đọc Kinh thánh vào khoảng 10 giờ tối, cánh cửa phòng tắm từ từ mở ra, một nhóm người mặc quần áo đen có mũ trùm đầu diễu hành trước mặt ông, lơ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-hop-truyen-ngan-kinh-di/1194463/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.