"Cái gì? Cái gì?" Ta kinh hoàng bất lực ngã ngồi xuống đất, Hạ Trúc vội vàng đỡ ta dậy và trước mặt ba người kia biểu hiện ra vẻ lo lắng chân thành.
"Ta thừa nhận lúc trước là đang lừa nàng nhưng là ta có thể bảo toàn vị trí chính thê của nàng và còn có Tống gia điểm ấy là thật, nàng có thể hận ta, nhưng mà Tống bá phụ chắc chắn cũng muốn sản nghiệp Tống gia có thể bảo toàn và truyền lại."
"Hằng Viễn, loại nữ nhân này con còn quan tâm đến làm gì! Đợi đến lúc con thăng quan tiến chức thì chỉ cần cầu xin Tam hoàng tử ban gia sản của ả ta cho con là được rồi, ả ta đã gả cho con, vốn dĩ gia sản của ả ta phải thuộc về con! Sau này nếu ả ta còn có tuân thủ tam tồng tứ đức, thì có thể cho ả ta một vị trí thiếp, bằng không con bỏ ả ta cũng là chuyện bình thường!"
Cố Hằng Viễn lắc đầu, vẻ mặt chính trực nói: "Nương! Lúc trước, con đã lừa dối nàng, lẽ ra con không nên làm như vậy. Nếu con hứa đã bảo đảm địa vị chính thê của nàng, vậy nên tuân thủ lời hứa. Con tin tưởng Như Lan sẽ không trách con."
Quân Như Lan lập tức hiểu ý hắn nói: "Đây là đương nhiên, dù sao Tống tỷ tỷ cùng Hằng Lang thành thân trước, về tình về lý nàng hẳn là chính thê của Hằng Lang. Nương, Hằng Lang, để cho ta khuyên nhủ Tống tỷ tỷ đi."
Quân Như Lan chân thành đi tới, cúi người nhẹ giọng nói bên tai ta: "Hằng Lang tương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-phu-nhan-chi-muon-hoa-ly/529928/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.