Trưa qua sau khi ăn cơm xong, Đường Hoan chuẩn bị lên lầu đi nghỉ thì nhận được cuộc gọi từ Giang Chỉ Thịnh, hai người hẹn gặp nhau ở chỗ cũ.
Đường Hoan sửa soạn một chút rồi đi đến chỗ hẹn.
Khi cô đến, Giang Chi Thịnh đã đợi sẵn ở đó, khi nhìn thấy cô, anh lập tức vẫy tay, trên mặt là một nụ cười dịu dàng.
Cô đi đến ngồi xuống đối diện anh và nói: “Anh đợi lâu chưa?”
Giang Chi Thịnh lắc đầu và mỉm cười ấm áp: “Anh cũng vừa đến không lâu thôi.
”
Nóng xong, anh liền vẫy tay gọi nhân viên phục phụ đến và gọi loại cafe Mỹ mà cô thích uống.
Đường Hoan không ngờ anh vẫn nhớ là cô thích uống gì, cô cười và nói đùa rằng: “Đại Thịnh, trí nhớ của anh thật là tốt, vẫn còn nhớ em thích uống gì”
“Những sở thích của em anh đều nhớ” Giang Chi Thịnh mỉm cười tiếp lời cô, anh nhấp một ngụm cafe và nói: “Gần đây em thế nào rồi?
Khi anh muốn đi tìm em, anh nghe nói Đoạn Kim Thần đã tìm thấy em rồi, có lẽ anh nên giấu em đến một nơi xa hơn”
Trong khoảng thời gian này Đoạn Kim Thần luôn cho người âm thầm theo dõi anh, cho nên anh không dám hành động lỗ mãng, khó khăn lắm mới cắt đuôi được người của Đoạn Kim Thần lại nghe nói Đường Hoan bị anh ta tìm thấy rồi.
Đôi mắt của Đường Hoan hơi sáng lên, cô cố nở một nụ cười: “Anh không cần phải tự trách mình, em biết với năng lực của anh ấy, cho dù em trốn đến tận cùng thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-ba-dao-cam-do-em/937091/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.