Diệp Lan buông điện thoại xuống, thần sắc ngưng trọng.
Diệp Tử Kiệt từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy con gái sắc mặt không tốt đang ngồi trên ghế sa lon, ông tiến tới: “Tiểu nha đầu của ba, đây là sao thế? Ai dám chọc giận con không vui?”
“Ba…”
Diệp Lan đứng dậy kéo lấy tay Diệp Tử Kiệt, đối với cha mình cô luôn là tiểu công chúa tùy hứng có thể giận dỗi: “Con vừa nhận được tin từ bệnh viện, nói là Bạch Lộ đã xuất viện.”
Dừng một chút, cô hậm hực giậm chân: “Trách không đường mấy ngày nay Phi Phàm không gặp con, thái độ với con cũng không như trước. Ba, con thật sự ghét Bạch Lộ, nếu cô ta không xuất hiện thì con và Phi Phàm đã kết hôn rồi, đâu tới phiên cô ta. Không nghĩ như vậy còn không khiến cô ta chết, bây giờ lại được xuất viện.”
Diệp Tử Kiệt vỗ vỗ lên tay của Diệp Lan, cười híp mắt, lời nói ra khỏi miệng còn độc hơn rắn độc: “Giết một người có khó gì? Người sống đấu với người chết như thế nào được? Chúng ta muốn chính là cô ta sống không bằng chết, muốn cho Phi Phàm tự nguyện đến với con. Nếu cô ta có mệnh hệ nào thì đến lúc đó không phải con cũng chịu thiệt sao?”
Diệp Lan nghe lời cha nói vẫn thấy mơ hồ, vội vã ngồi xuống: “Ba, ba nói như vậy là có ý gì? Không nên để ý tới Bạch Lộ?”
“Phải nắm chặt trong tay.” Diệp Tử Kiệt nhíu mày, khuôn mặt cáo già. “Năm chặt đàn ông kỳ thật cũng không khác gì việc buôn bán. Huống chi đối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-ba-dao-gianh-vo-yeu/2534705/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.