Lương Phi Phàm gắt gao bóp chặt eo nhỏ, hắn mở miệng nói chuyện tiếng nói thập phần u ám: “Ngoan, đừng như vậy, Bạch Lộ...”
“Lương Phi Phàm, anh không thể ích kỉ như thế! Anh không muốn nghe, em liền không thể nói, anh không thích, em liền không thể làm. Anh muốn biến em thành cái gì, anh nói xem. Biến em thành một con rối gỗ sao? Anh cảm thấy anh không thể buông tay em ra được cho nên liền lôi kéo em, đem tâm can em xé nát thành từng mảnh anh mới vừa lòng sao?”
“.......”
“Anh buông tay, mau buông tay... Em không cần anh, càng không có cách nào chấp nhận chồng mình cùng nữ nhân khác kết hôn. Anh không cần phải nói nên tin tưởng anh, không phải em không tin, chỉ là không nghĩ tới lại làm chính mình lâm vào cuồng phong vũ bão. Cầu xin anh, tha cho em, em rất khổ sở, em mỗi ngày đều rất áp lực. Em về sau đều không nghĩ tới mỗi ngày sẽ đối với tin tức của anh và Diệp Lân, tâm tâm niệm niệm chồng mình luôn miệng nói yêu em, có phải chăng cùng người phụ nữ khác... Ở bên nhau ăm cơm? Ngủ? Dạo phố? Em là sao có thể biết được, anh có phải hay không cũng sẽ nói với cô ta những lời đó... Những lời ngọt ngào anh đã từng nói với em... Sợ rằng chỉ là hư tình giả ý nhưng mà cũng có thể thay đổi được gì? Em không phải thánh mẫu, em cũng là một con người, có máu thịt, anh bức em đến điên dại. Anh buông tha em đi, em cùng anh bình thản ly hôn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-ba-dao-gianh-vo-yeu/2534752/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.