“Đôi mắt Cố Thành Trung thâm trầm vững vàng, có thể nhìn ra được anh ấy là con người lão luyện.
Anh ấy… là con người có khuôn phép nhưng cũng vì tình yêu mà thay đổi.
Anh ấy thật sự… thật sự rất yêu chị Trúc Linh, có thể vì chị ấy mà rũ bỏ hết gai góc trên người mình, cho nên nhìn ánh mắt anh ấy có chút mềm mại hơn.”
“Mà… mà điểm này anh không giống vậy, ánh mắt anh thâm trầm lạnh lẽo, không có chút tình cảm nào.”
Hắc Ảnh nghe được lời này, ánh mắt hơi nheo lại.
Không có lời nào là dễ nghe!
Khi anh ta còn đang tức giận, Châu Vũ lại nói tiếp.
“Nhưng… nhưng anh có bí mật, bí mật khiến người ta tò mò.
Trên người anh phủ một lớp sương mù, dường như có thể thấy rõ ràng nhưng… nhưng thật ra rất hời hợt… Anh… anh như một củ hành tây, khiến người ta phải lột từng tầng, từng tầng để tìm kiếm trái tim anh.”
“Không, không đúng.” Châu Vũ rung đùi đắc ý, hành động như trẻ con: “Anh không phải hành tây, hành tây không có trái tim, nhưng tôi có thể cảm nhận được anh có.
Anh… anh là con nhím.
Đúng, anh là con nhím, tôi dám chắc cái bụng anh rất mềm mại, nếu muốn chạm vào cái bụng mềm mại đó phải… phải tránh được những cái gai sắc nhọn của anh.”
“Cho dù không cẩn thận bị đâm vào, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất xứng đáng.
Cho nên tôi thấy...khi tôi gặp Dương Việt, tôi đã bị thu hút, nhìn thấy anh biến thành Cố Thành Trung cũng sẽ không nhịn được mà nghi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-nho/2102756/chuong-1358.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.