Chương 1705
Anh ta muốn mở miệng nói rằng anh ta là Phó Thiết Ảnh, nhưng định nói thì không nói được.
Anh bặm môi mỏng lại, sau đó lắc đầu: “Tôi không sao, cô đừng lo lắng.”
“Đợi một tí nữa cùng nhau ăn cơm, tôi sợ… nếu không có gì thì anh đi trước đi, nếu có chuyện gì xảy ra, thì làm sao em có thể đối mặt với chị Trúc Linh.
“Yên tâm, tôi sẽ lo liệu tốt, lúc tôi không ở đây, bọn họ không làm khó cô chứ?”
“Không có, bọn họ đối đãi với tôi rất khách sáo, và còn gửi cho tôi thuốc giảm đau. Bây giờ tôi đã khá hơn nhiều rồi.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Phó Thiết Ảnh nghe xong câu đó, thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng rồi, anh có thấy Phó Thiết Ảnh không, anh ta bây giờ thế nào rồi?”
Châu Vũ suy nghĩ một lát, vẫn là kiêm không được nên hỏi.
“Anh ta, không sao.”
Anh ấy phát ra từng chữ một.
“Tôi cứ nghĩ rằng anh ta liều lĩnh và bốc đồng, không chịu lắng nghe ai cả.”
Châu Vũ thở phào một cái, hiện tại vân đang rất lo lắng.
“Ở trong mắt cô, anh ta là người như vậy sao?”
“Cũng không hẳn như vậy, trên thực tế, anh ấy rất ưa sạch sẽ, ngăn nắp và không nói nhiều. Nhưng một người thường kiêu ngạo như anh ta, anh ta không muốn bị Phó Minh Nam khống chế, cũng không nghe lời anh nói, huống chỉ là anh ta luôn có á cảm với anh, tôi sợ anh ta sẽ không tôn trọng anh. Vì để
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-nho/2103347/chuong-1705.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.