Chương 1017
“Anh sao vậy?” Hứa Trúc Linh nhận thấy có gì đó không ổn, theo bản năng định giơ tay sờ xem bả vai của anh ta ra sao, nhưng vừa mới nhấc tay thì cô bỗng khựng lại, lập tức bỏ tay xuống, siết chặt nắm tay.
Anh ta bị thương thì có liên quan gì đến mình chứ? Ân oán giữa cô và anh ta từ lâu đã không thể nói rõ ràng rồi.
Hứa Trúc Linh dời ánh mắt, nhất quyết rời khỏi đây. Nhưng cô mới đi được vài bước thì nghe thấy tiếng của Minh Diệp: “Mẹ Trúc Linh, có phải bố con về không ạ?”
Hứa Trúc Linh nghĩ tới hành lang tối om thế này Minh Diệp sao nhìn thấy đường chứ, cô không yên tâm liền quay lên bế cô bé xuống.
Minh Diệp nhìn thấy Phó Minh Tước thì rất mừng rỡ, cô bé dang rộng hai tay ôm lấy Phó Minh Tước. Anh ta nhíu mày trong giây lát rồi lập tức cười tươi, ôm Minh Diệp vào lòng.
Lúc này Hứa Trúc Linh chợt nói: “Bố của con đi làm cả ngày rất vất vả, chúng ta không sáp vào bố con nữa nha! Để bố con đi tắm rửa trước có được không nào?”
Minh Diệp chớp mắt nghĩ nghĩ rồi gật đầu lia lịa, cũng phải thôi, lời cô nói rất hợp tình hợp lý mà.
“Vậy bố tắm rửa nhanh nhanh rồi đi ngủ nha, con với mẹ Trúc Linh đi ngủ trước đây, chúc bố ngủ ngonl!”
“Ừm, chúc con ngủ ngon!” Phó Minh Tước đáp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-nho/42293/chuong-1017.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.