Từ sau khi Hàn Nhất Nhất sảy thai, cảm tình giữa Hàn Nhất Nhất và Hạ Thiên Triệu tựa hồ chuyển sang giai đoạn ăn ý hòa hợp, tình cảnh hai người hỗ trợ "công kích nhau" dần dần giảm hẳn.
Thời gian này, hắn sẽ về nhà với cô, ôm cô ngủ, cái gì cũng không làm.
Làm cho Hàn Nhất Nhất có chút bất ngờ chính là hắn lúc rảnh rỗi hay bận rộn, chỉ nói những câu ngắn gọn, nội dung luôn ngắn làm cho Hàn Nhất Nhất không nói được gì.
"Ăn cơm."
"Đi."
"Uống canh."
"Muốn."
Nhìn chung hơn mười câu ngắn gọn, không có một câu nào nhiều hơn hai chữ, chỉ là trong lòng lại có một loại ngọt ngào khó hiểu, Hàn Nhất Nhất cũng sẽ trả lời giống như vậy.
"Ừ ăn."
"Ừ đi."
"Đang uống."
"Đồng ý."
Sau khi đứa bé mất được 21 ngày, bốn ngày trước Hạ Thiên Triệu lại đi Châu Âu, thời điểm hắn đi Châu Âu, Hàn Nhất Nhất đi làm lại.
Nửa đêm mơ mơ màng màng, một cảm giác ngứa ngáy rậm rạp ập đến, Hàn Nhất Nhất trở mình một cái, mà cảm giác ngứa ngáy cũng không vì cô trở mình mà biến mất.
"Tiểu Bạch, ngoan, mẹ buồn ngủ!" Trong cơn buồn ngủ, cô một tay đẩy thứ gây ngứa ra, cô nghĩ đến tiểu Bạch buổi tối khó ngủ lại làm phiền cô.
Dường như yên ổn một chút, Hàn Nhất Nhất lại cuộn người lại, mỉm cười, mà nửa bộ ngực sữa lộ ra bên ngoài, trắng như trứng gà chêu người nhịn không được nhẹ nhàng tiến lại gần.
Hạ Thiên Triệu tựa đầu chôn ở giữa bộ ngực sữa của cô, nhẹ nhàng mà cảm nhận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-ba-dao/2018518/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.