"Em đưa anh về phòng nghỉ ngơi..." Một giọng nữ nhẹ nhàng ôn nhu vang lên bên tai khuyên nhủ, Nguyễn Chi Vũ nghiêng người sang, đang muốn mở miệng từ chối.
Tuy nhiên lúc anh dời khóe mắt, biểu cảm chợt ngẩn ra.
Bốn mắt bất chợt chạm vào nhau, vẻ mặt của Trần Tử Huyên cũng giật mình, trái tim đập loạn, cơ thể theo bản năng còn muốn tránh đi.
Trước mắt bọn họ là một vòng tròn, mà cho tới bây giờ cô chưa từng ở trong vòng tròn đó.
Đối với sự xuất hiện của Trần Tử Huyên, ông cụ Nguyễn và những người khác không hề cảm thấy kỳ lạ, chỉ là lúc này mọi người đều yên lặng đối mặt nhau, tự đuổi theo suy nghĩ của mình.
Vào mùa sen nở rộ, khu vườn này bát ngát hương thơm.
Mùi hương này làm an tĩnh tinh thần, tuy nhiên vẫn không che giấu được sự hốt hoảng nơi đáy mắt của Trần Tử Huyên.
"Nguyễn Chi Vũ, anh có muốn em giúp một tay không..."
Cô do dự thật lâu, mới thấp giọng hỏi một câu.
Môi mím chặt, có hơi khẩn trường, dường như đã chuẩn bị xong.
Nếu anh từ chối cô sẽ lập tức giả vờ trưng ra biểu cảm sao cũng được ngay.
Giả bộ, cô không giỏi nhất là giả bộ.
Nguyễn Chi Vũ nhìn cô ở bên kia, cũng không mở miệng mà trực tiếp đi về phía cô, từng bước một, trầm ổn kiên định.
Hạ Vân Lệ cùng Lê Hướng Bắc ở phía sau nhìn theo bóng lưng anh, bước chân theo thói quen muốn đi theo về phía trước, nhưng lại dừng bước.
Khi anh đến gần cô, Trần Tử Huyên phải thừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-cao-lanh-sung-vo-len-troi/2320049/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.