"Ừm...." Ngay lúc Trầm Tịch Dương cảm thấy nghẹt thở thì Mạc Tu Nghiêu lưu luyến rời khỏi môi cô.
Chuyện lần trước đã cho anh bài học, phụ nữ thích ăn mềm không ăn cứng, làm cái gì cũng cần có chừng mực, nếu không sẽ phản tác dụng.
Anh ghé sát vào tai cô, chậm rãi nói, "Từ giờ anh sẽ nhẹ nhàng, lúc trước là anh thô lỗ, sau này sẽ không thế nữa."
Người ta có câu đánh kẻ chạy đi chứ không đánh người quay lại, quả thực không sai. Giọng nói ôn nhu cộng thêm thái độ hối lỗi của anh, Trầm Tịch Dương không tài nào phát giận cho nổi!
Dù rằng cánh môi của cô vừa bị ăn kia dày vò sưng tấy lên, còn đọng lại hương ngọc lan thanh khiết....
Trông thấy vẻ mặt thỏa mãn của ai kia, Trầm Tịch Dương quyết không chịu thua, bàn tay nhanh như cắt nắm lấy đầu Mạc Tu Nghiêu ấn xuống.
Nhất thời không khí trong phòng nổi lên một trận ái muội, nụ hôn càng thêm nóng bỏng.
Sau cùng hai người tách ra, Trầm Tịch Dương đưa ngón cái quệt đi dấu vết còn lưu trên môi, ngữ điệu ngả ngớn nói, "Chậc, bữa sáng khá ngon miệng đó chứ! Không tệ."
Mạc Tu Nghiêu biết mình bị trêu đùa thì sắc mặt đen hơn đít nồi.
Trầm Tịch Dương vuốt má Mạc Tu Nghiêu, lưu manh nói, "Sao lại bày ra bộ dáng dâu nhỏ mới về nhà chồng như thế chứ? Chẳng phải anh cũng rất thỏa mãn hay sao?"
"...................."
Mạc Tu Nghiêu câm nín, rõ ràng người ở thế chủ động là anh, từ khi nào hai người đổi vai cho nhau thế này?
Trầm Tịch
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-cuong-the-phu-nhan-da-tro-ve/258624/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.