"Nam Cung Mạn Mạn, cô im miệng cho tôi!" Đường Bắc Diệp thẹn quá hoá giận., bay nhanh như một cơn gió đến bàn làm việc, lấy tay bịt kín miệng nhỏ của Nam Cung Man Man.
"Ư....ư....Anh... buông...em...ra...." Nam Cung Mạn Mạn trừng mắt nói.
Đường Bắc Diệp cảnh cáo, "Không được nói bậy nữa biết chưa?"
Nam Cung Man Man gật đầu chấp thuận, lúc này Đường Bắc Diệp mới thả cô ấy ra.
"Nhị sư huynh, muội nói này, huynh còn hung dữ như vậy, không sợ có ngày nhị sư tẩu bỏ theo người khác sao?"
"Cả muội nữa! Ai cho phép muội gọi cô ta là nhị sư tẩu?"
Nam Cung Mạn Mạn nghe vậy thì thương tâm vô cùng, kéo kéo cánh tay áo của Đường Bắc Diệp nói, "Đường đại ca, tính mạng của muội là do huynh cứu, cả đời này chỉ có thể gả cho huynh lấy thân báo đáp....."
Đường Bắc Diệp lạnh lùng hất tay Nam Cung Mạn Mạn, sau đó bỏ ra khỏi phòng.
"Chờ đã, bữa trưa của...."
"Không cần!"
Sau đó là tiếng cửa đóng "ầm" một cái.
Hải Từ biết ý cũng rút lui theo.
Căn phòng lúc này chỉ còn Trầm Tịch Dương cùng Nam Cung Mạn Mạn.
Trầm Tịch Dương đặt bút xuống, cô đan chéo hai bàn tay vào nhau rồi xoay vài cái cho đỡ mỏi, kí cả buổi sáng, bàn tay của cô cũng sắp nát rồi!
"Nhị tẩu, chúng ta cùng ăn đi!"
Nam Cung Mạn Mạn vẫn còn đau lòng vì những lời vừa rồi của Đường Bắc Diệp, đơ phỗng đứng đó, trên má đã long lanh vài giọt lệ.
"Aizzz, nhị sư tẩu buồn gì chứ! Sớm muộn cũng có ngày nhị sư huynh có mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-cuong-the-phu-nhan-da-tro-ve/258642/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.