Editor: May
Cô không muốn đi vào!
Không muốn chút nào!
Nghĩ đến chính mình sẽ rơi xuống tình thế như vậy, mắt to sáng ngời của Lạc Ương Ương chuyển một cái, lửa giận tăng vọt trừng mắt nhìn Phong Diệc Hàm.
“Phong! Diệc! Hàm! Cô là cố ý kêu lớn tiếng như vậy đi?” Lạc Ương Ương tức giận đến ngứa răng, từng câu từng chữ gần như là nặn ra từ kẽ răng.
Tuy rằng đầu cô không thông minh bằng Phong Thánh, nhưng cô cũng nghe hiểu tình huống đại sảnh.
Nếu không phải Phong Diệc Hàm chặn ngang một chân đột nhiên hét lên, chuyện nhà họ Giang kia, cũng nên qua đi.
Chỉ cần lão gia tử không truy cứu, hẳn là sẽ không xuất hiện tình huống gì nữa.
Kết quả thì sao, mắt thấy chuyện nhà họ Giang muốn lật qua, Phong Diệc Hàm vừa kêu lên, cô đi vào, chuyện này lại phải bị thẩm vấn từ đầu lại lần nữa.
Chỉ là lần này, đối tượng thẩm vấn không phải là Phong Thánh, mà là đương sự bắt cóc là cô.
“Em gái, em tội gì oan uổng chị, chị không dự đoán được em sẽ trốn ở chỗ này, chị là thật sự bị em dọa sợ.” Lạc Ương Ương hỏi nhỏ giọng, Phong Diệc Hàm lại e sợ cho phòng tiếp khách không nghe được, vẻ mặt vô tội lớn tiếng trả lời.
Phong Diệc Hàm chứa đầy oan tình vừa kêu, nghe vào lỗ tai trưởng bối trong sảnh, liền thành Lạc Ương Ương bởi vì bị lộ chuyện nghe lén, mà giận chó đánh mèo Phong Diệc Hàm, ấn tượng đối với Lạc Ương Ương, tự nhiên liền càng không tốt.
“Chị Phong Diệc Hàm, chị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-dai-nhan-the-luc-tot/2066769/chuong-544.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.