Bữa sáng, một cốc sữa ấm, đồ ăn ngọt hấp dẫn, khiến tâm trạng Sở Nhan tốt lên rất nhiều, chỉ là, nghĩ đến màn cưỡng hôn Chiến Tây Dương tối qua khiến cô không thể tự nhiên đối mặt với hắn như trước, đa số thời gian khi ánh mắt Chiến Tây Dương nhìn qua, cô liền né tránh theo bản năng.
"Mấy ngày nay tôi nghỉ phép, tuần sau mới đi làm." Sở Nhan nói.
"Cô nên nghỉ ngơi vài ngày." Chiến Tây Dương cũng cảm thấy nên như vậy, bởi vì sức khỏe cô không tốt.
"Ừ, tôi nên rèn luyện thân thể một chút, nếu không, lúc nào cũng bị ốm, như vậy thật không tốt." Sở Nhan cảm thấy thời gian này thường xuyên bị bệnh, điều này khiến cô cảm thấy chán nản, buồn bực.
"Cố gắng chạy bộ, còn có, mặc nhiều quần áo vào." Chiến Tây Dương nhắc nhở.
Nhiều lúc Sở Nhan quên đem thêm áo khoác dày, mặc dù ở phủ Tổng thống hay ở trong nhà đều có thiết bị sưởi ấm, nhưng đi ra ngoài lúc nào cũng bị lạnh tới nỗi tay chân đông cứng.
Sở Nhan cười nhìn theo ánh mắt quan tâm của hắn, cô gật đầu,"Đúng, lần sau tôi nhất định mặc quần áo ấm, không bao giờ khiến anh phải bận tâm vì tôi nữa."
Nói xong, Sở Nhan không khỏi cười rộ lên, cô lớn như vậy rồi, vậy mà còn cần một người đàn ông kém mình hai tuổi bận tâm đến vấn đề giữ ấm của cô.
Ngẫm lại, thật sự có chút buồn cười! càng sống càng cảm thấy bản thân như một đứa trẻ.
Chiến Tây Dương khóe môi nhếch lên ý cười,nhìn vào mắt Sở Nhan, ấm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-hoi-vo-banh-bao-lam-mai-daddy-tong-tai/324318/chuong-751.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.