Lúc này Hạ An Ninh đang trên xe buýt, cũng không có nhiều người, cô chọn một vị trí ở cuối xe, mệt mỏi dựa vào cửa sổ, mái tóc dài che lấp khuôn mặt cô, trên mặt cô nước mắt sớm chảy từng giọt từng giọt lã chã.
Cô thật sự đã nói ra những lời đó, thật sự đã làm tổn thương anh.
Trong lòng cô đau khổ đến mức không có từ ngữ nào miêu tả được, lúc này, trong đầu cô, tất cả đều là hình ảnh của anh, cùng anh ngọt ngào, ấm áp, dường như chỉ có những hồi ức ý mới có thể làm trái tim cô dễ chịu hơn một chút.
Ít nhất, những hồi ức tươi đẹp đó, sẽ không đi mất, thuộc về cô.
Cả đời này đều thuộc về cô.
Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng xe thể thao từ ngoài cửa sổ truyền vào, ánh mắt mơ hồ của Hạ An Ninh nhìn qua đó, liền nhìn thấy chiếc xe bên đường, chiếc xe thể thao nhanh chóng cướp đường xe phía trước đi tới, cặp đèn sau xe cô lại rất quen, khiến hô hấp của cô bỗng dồn dập, là xe thể thao của Cung Vũ Trạch.
Đây là đường về nhà cô, mà biệt thự của anh lại ở hướng khác, vì sao xe của anh có thể đi qua đây?
Lẽ nào... anh định đi vào nhà cô?
Trái tim Hạ An Ninh bỗng nhiên thắt lại, nếu anh vào nhà, chắc canh sẽ chặn cô lại, và nhất định sẽ hỏi cô cho rõ ràng.
Hạ An Ninh không muốn lại nói ra những lời làm tổn thương anh nữa, bởi vì đối với anh những lời nói đó, chỉ làm cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-hoi-vo-banh-bao-lam-mai-daddy-tong-tai/324872/chuong-918.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.