“Diễn xuất của đại tiểu thư nhà họ Hà chẳng hề thay đổi chút nào nhỉ? Vẫn kệch cỡm như thế.” Giày cao gót lộp cộp, Mimi thong thả bước vào trong, còn vỗ tay vài tiếng như cổ vũ màn kịch của Hà Thu Hoài: “Nhưng tiếc là chẳng có ai muốn xem kịch cả.
Vừa giả tạo vừa buồn nôn, đừng diễn nữa là hơn.”
“Mày…” Hà Thu Hoài quay sang nhìn Mimi, hai mắt tóe lửa, nghiến răng ken két.
Hai mắt cô ta đầy tia máu, ngước lên nhìn Dương Quốc Thành, vừa xấu xí vừa dữ tợn, tỏ vẻ nũng nịu mà chẳng có chút nũng nịu nào cả: “Thành… Cô ta dám bắt nạt em.
Anh phải làm chủ cho em…”
Đáp lại cô ta, là động tác thong thả nhưng dứt khoát, gỡ từng ngón tay đang bám chặt của cô ta ra.
Mimi thì thô bạo hơn nhiều, đánh mạnh vào mu bàn tay, ép cô ta buông khỏi Dương Quốc Thành.
“Con mụ độc ác này, bà nghĩ chú tôi sẽ tin tưởng bà sao? Bắt cóc bé Gấu, muốn gϊếŧ nó, lợi dụng tình cảm của Nguyễn Hoàng Quân dành cho thím tôi để gài bẫy thím ấy, khiến chú tôi hiểu lầm.
Hãm hại thím ấy thành công rồi, còn sợ chú tôi tha thứ cho thím, liền đi tìm mẹ của Nguyễn Hoàng Quân, nói đứa con trong bụng thím là cháu nội của bà ta.
Màn kịch xếp đặt tỉ mỉ, vô cùng thâm độc.
Tiếc là… cuối cùng cũng phải hạ màn.”
“Nói hươu nói vượn!” Hà Thu Hoài nhìn cô bé bằng ánh mắt sắc lẻm, cao giọng gắt lên: “Có muốn buộc tội cho tôi cũng phải có chứng cứ đàng hoàng, đừng có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-la-tinh-mot-dem/2665658/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.