Xế chiều, trở về công ty.
Từ trên lầu an ninh Trương Mị Nhi nhìn chăm chú vào Vũ Tuấn đang đi vào thang máy lên lầu.
Còn người đàn bà kia, cô đã cho người đi điều tra, xuất thân bình thường, có cuộc sống nhàn rỗi, cha mẹ rất thích đi du lịch, thám hiểm.
Năm nay hai mươi mốt tuổi, người Đài Loan, mới vừa tốt nghiệp đại học.
Về việc cô ta không biết chữ, nguyên nhân căn bản không phải vì là người ngoại quốc, mà là tự nhiên mất trí nhớ không rõ nguyên nhân.
Vốn đang lo lắng, người phụ nữ thoạt nhìn vô hại này đang giả heo ăn cọp.
Không nghĩ tới, cô ta ngu ngốc thật! Ha ha.
.
.
Như vậy chướng ngại vật càng dễ dàng trừ khử.
“Đinh”.
.
.
Cửa thang máy mở ra, Trương Mị Nhi đã đổi lại một khuôn mặt cười ôn hoà.
"Tổng giám đốc, Mạc tổng đã tới, hiện đang ở trong văn phòng chờ ngài."
"Ừ.
.
.
Tôi biết rồi!" Vũ Tuấn gật đầu, trực tiếp nắm tay Hân Tình đi về phía trước.
Không cho Hân Tình có thời gian nói chuyện với Trương Mị Nhi.
Hân Tình gật đầu tỏ vẻ chào hỏi.
"Tình nhi, không nên quá thân cận với Thư ký Trương, biết không?" Hắn không phải là không biết nguyên nhân vì sao Trương Mị Nhị muốn đến đây làm, chẳng qua là cô ta biết phân rõ công tư, hiệu suất làm việc cũng rất là tốt.
Hơn nữa cũng không có lý do khai trừ cô ta, hắn trước đây cũng từng nghĩ sau này sẽ cưới Trương Mị Nhi.
Ít ra cô ta so với những phụ nữ chỉ biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-lanh-khoc-bao-boi-mo-mang/2052630/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.