Phong Thừa Trạch dựa vào sự điêu luyện của mình từng chút, từng chút dẫn dắt cô.
Ai đó thuần thục đưa lưỡi vào quấn lấy chiếc lưỡi còn e thẹn trong miệng cô, nhẹ nhàng mà quấn lấy.
Hắn bắt đầu cắn m.út hai cánh môi anh đào của cô khiến nó có chút sưng lên mới thoả mãn buông tha cho nó, lại tiếp tục đùa giỡn với chiếc lưỡi đinh hương ngọt ngào.
Giản Tích Nhu sức lực chẳng thể nào đấu lại hắn đành cam chịu mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Hắn thấy cô ngoan ngoãn có chút hài lòng, nhếch môi lên cười.
Bàn tay hắn trong áo cô bắt đầu làm càn, từng chút từng chút x0a nắn đôi gò b ồng mềm mại.
Trong cổ họng của Giản Tích Nhu bất giác bật ra những tiếng rên yêu kiều càng khiến hắn đ ộng tình hơn.
“Anh… anh… đây là… bệnh viện.” Giọng nói của cô vì hành động của ai kia mà trở nên ngắt quãng.
Đối với hắn đó chính là liều một liều thuốc k1ch thích khiến d*c vọng trong hắn càng bùng lên mãnh liệt hơn.
“Không phải là bệnh viện thì được sao?” Giọng hắn đã khàn đi vì d*c vọng, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm cô.
“Ý… ý tôi… a…” Câu nói của cô bị chặn lại bởi hành động xấu xa của hắn.
Đôi bàn tay thon dài nổi đầy gân từ bao giờ đã cởi phăng quần bệnh nhân của cô ném xuống đất, thuần thục vuốt v e khu vườn bí mật của cô.
“Dù là bệnh viện thì hôm nay tôi cũng phải làm bằng được.” Hắn cúi xuống nói bên tai cô, gương mặt điển trai trở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-lanh-lung-theo-duoi-vo-yeu/3814/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.