Cô thật rất tức giận. Cô cảm thấy bát tự của mình cùng Ôn Mỹ Phách quả thật chính là trời sanh không hợp, nhìn nhau không thuận mắt. Lúc trước nhìn thấynụ cườidối trá của hắn trên tivi, hôm nay thấy tận mắt biết càng khiến cho cô muốn… muốn…
Xé nát nó!
“Nếu là‘vệ sĩ thân cận’ thì chắc hẳn sẽ phải ở cùng nhau hai mươi bốn tiếng mỗi ngày” Ôn Mỹ Phách vỗ nhè nhẹ hai tay, căn phòng vốn bóng tối đen lập tức sáng trưng. Hắn mỉm cười, khóe mắt cong cong quay đầu lại “Xem ra chúng ta nhất định phải ở cùng một chỗ rồi”
“Chỉ là tạm thời thôi, huống chi tôi chỉ là vì công việc bảo vệ anh”Sắc mặt Đường Hiểu Dạ không chút thay đổi mà trả lời, ép buộc chính mình quên đi nụ cười tươi rói của hắn.
Đây là một căn biệt thự ba tầng, cũng không lớn lắm. Nếu như lấy thân phận “Chủ tịch tập đoàn Hán Hoàng” của hắn thì thật có chút nhỏ. Trang hoang căn biệt thự này vô cùng đơn giản, màu trắng sạch sẽ chủ đạo nhưng mơ hồ khiếncho người ta có cảm giác xa cách. Tuy nhiên, ít nhất thì quan cảnh thành phố mỹ lệ về đêm bên ngoai cửa sổ cũng khiến người ta không muốn buông tay.
“Chỉ có mình anh ở đây sao?” Dường như nghĩ đến điều gì đó, Đường Hiểu Dạ lập tức hỏi.
“Trước mắt thì ngôi nhà này không có chủ nhân là nữ” Ôn Mỹ Phách rất thoải mái ngồi xuống chiếc ghế sa lon làm bằng da trâu màu trắng, hai chân dài gác lên nhau như sự tồn tại của cô chẳng có một chút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-mau-lanh-den-to-tinh/390159/chuong-3-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.