Nghĩ tới cảnh sắp thành ông trùm, oai phong lẫm liệt, kẻ chủ mưu phấn khích đến bật cười như điên:
"Không ngờ tên này lại ngoan đến thế! Chỉ cần nói một câu đã tự mình ôm cả cái rương tới cho mình! Ha ha ha ha ha!!"
Tổng tài phía đối diện không chỉ bình tĩnh mà còn... lịch sự:
"Anh có muốn tôi mở ra luôn không?"
Kẻ chủ mưu nghĩ bụng, chắc do còn giữ con tin nên tên này mới không dám phản kháng. Hắn bèn phất tay, vung rộng như diễn trên sân khấu:
"Tiểu tổng tài, mau—"
Khựng lại. Hắn cảm thấy giọng vừa rồi hơi... yểu điệu. Vội ho khan hai tiếng, hắn trầm giọng:
"Mau mở rương cho tao!"
Người đối diện vẫn bước từng bước bình thản, rương sắt trên tay sáng loáng dưới ánh đèn mờ mờ.
Ngay giây tiếp theo—
BỐP!
Một cú đập thẳng mặt. Không báo trước.
Kẻ chủ mưu ôm mặt, ngã lăn ra đất, ánh mắt tràn đầy kinh hãi:
"Mày... mày dám đánh tao?!"
Cả đám đồng bọn sửng sốt 0.5 giây rồi lập tức lao vào, vung gậy, rút dao, nhanh chóng khống chế tổng tài.
Kẻ chủ mưu giận tới mức muốn xịt máu mũi, chỉ tay run run:
"Mày chờ đấy... Tao cho mày biết tay!!"
Hắn vung tay ra hiệu, hét lên:
"Thả con tin xuống! Tao muốn xem mày còn cứng miệng được không!"
Ngay lúc đó, từ phía sau vang lên tiếng hét hoảng hốt:
"Lão đại! Lão đại! Mau nhìn con tin!!!"
"Hét cái gì mà như ma nhập thế hả?!"
Kẻ chủ mưu quay đầu lại—rồi lập tức hóa đá tại chỗ.
Ngay trước mắt hắn...
Con tin đáng thương kia không những không khóc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-nhat-duoc-be-ca-ngua/2715396/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.