Tần Lam ngoan ngoãn ngồi ăn, xem hai người trước mặt 'trò chuyện thân mật'. Vương Khiết mang thức ăn ra, nhăn nhó "Hai người làm gì vậy? Không để người khác ăn hả?". Nói xong ngồi xuống, đưa sữa cho Tần Lam. Vương Tuyết cầm bánh lên "Mèo con, mau há miệng!", Cẩm Mạn cũng không chịu thua, lại cầm miếng bánh "Cái đó dễ nghẹn, ăn thử bánh này xem." Hai người không ai chịu thua, ra sức dụ dỗ bé mèo. Tần Lam chóng mặt, nhân lúc hai vị đại nhân kia đang mải cãi nhau, vội chuồn khỏi. Vương Tuyết nhìn bộ mặt tức giận của Cẩm Mạn, phì cười "Quả nhiên giống thật, ngươi thực sự không nhớ gì ?". "Ý cô là sao?" Cẩm Mạn nhíu mày, căn bản cãi nhau nãy giờ cũng không để ý bé mèo chuồn mất, đang định đi tìm thì bị câu nói của Vương Tuyết thu hút sự chú ý. Vương Tuyết mỉm cười, vẻ mặt 'ta biết ngay mà', nhún vai: "Này nhóc, ngày xưa ta còn bế ngươi đó. Mau gọi dì một tiếng đi." Cẩm Mạn vẫn chưa load xong, đơ vài giây, ngơ ngách hỏi lại "Ngươi nói cái gì?". "Ta nói ngươi là cháu ta". ".........bằng chứng?". Vương Tuyết lôi một bức ảnh ra. Tấm ảnh khá cũ, không có khả năng làm giả, hơn nữa người trong bức ảnh đúng là cô ta và mẹ, trên tay còn bế đứa bé. Nửa bức ảnh còn lại đã bị mất, Cẩm Mạn sững người một lúc, lấy ra một bức ảnh cũng mất một nửa, trong ảnh là người đàn ông trung niên cũng chính là bố cô. Cẩm Mạn ghép hai bức ảnh lại với nhau, trầm ngâm suy nghĩ. Vương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-on-nhu-cua-ta/817340/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.