Tuệ Anh: Chống chỉ định những trái tim yếu đuối thích sủng.
———-
Căn phòng nồng nặc mùi hoá chất, trên giường, một người đàn ông gầy yếu nằm ở đó, trên tay anh là tấm thiệp mời dự hôn lễ và ảnh cưới.
Hoá ra, khi bên cạnh người mình yêu, cô cũng có thể mỉm cười đẹp đẽ như thế này. Thật ra anh cũng rất muốn được tới dự đám cưới của cô nhưng sức khoẻ anh đã ngày càng yếu, tế bào ung thư đã tàn phá cơ thể anh.
" Niệm Hàn, Tiểu Diệp và Niên Vũ rất hạnh phúc, con cố gắng lên." Mẹ anh lúc trước là một người phụ nữ trẻ đẹp thế nhưng chỉ sau mấy tháng chăm sóc anh thì các vết nhăn đã dần hiện lên nơi khoé mắt, đôi mắt mẹ trĩu nặng nỗi buồn.
Anh gật đầu cười nhẹ với mẹ, anh hi vọng cô sống thật hạnh phúc, chỉ có như vậy thì anh mới có thể an tâm mà rời đi.
Dạo gần đây, bệnh anh trở nặng, tâm trí anh không còn tỉnh táo, thường mơ màng nhớ về những kí ức năm xưa.
Lúc ấy anh vẫn là Tony đào hoa nổi tiếng ở Harvard.
Lần đầu tiên gặp cô chính là khi tham gia hoạt động trải nghiệm, anh không cẩn thận mà trượt chân ngã gãy tay, trùng hợp cô đi ngang qua.
Trên người cô mặc bộ đồ leo núi giản dị, đôi mắt màu đen có chút lạnh lùng nhìn về phía anh, không nói không rằng lấy đồ sơ cứu, băng bó hộ anh.
" Tiểu mỹ nhân, em tên gì vậy?" Anh cợt nhả hỏi tên cô.
" Nếu có sức để trêu hoa ghẹo nguyệt thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-phu-nhan-lai-bo-tron-roi/218886/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.