Bạch Niên Vũ đưa Tiêu Tiểu Diệp về Trung Quốc, cả một chuyến bay dài, hai người đều lãnh đạm xa cách nhau, không ai nói lời nào.
Trở về Tuyết Linh viên, anh và cô đều cùng nhau lên tiếng.
" Bạch..."
" Tiêu Tiểu Diệp tay của em, để anh giúp." Bạch Niên Vũ là người lên tiếng đầu tiên.
Tiêu Tiểu Diệp gật đầu, ngồi xuống ghế để anh rửa vết thương giúp.
" Bạch Niên Vũ, nếu một ngày nào đó,
anh phải dùng cách tàn nhẫn nhất để bảo vệ cô ấy thì làm ơn hãy tàn nhẫn hết cỡ. Chúng ta là người trong thế giới ngầm, định rằng rất khó khăn để yêu một ai đó. Tiểu Diệp, cho dù sau cô ấy là một đại gia tộc lớn, là vùng trời đầy an toàn nhưng có chắc vĩnh viễn sẽ bảo vệ cô ấy được không? Chỉ cần một viên đạn, không cần nhiều, chỉ nó thôi cũng đủ để kết liễu sinh mệnh của cô ấy." Anh thẫn thờ gỡ băng giúp cô, rồi cẩn thẩn vệ sinh lại tay cho cô. Những lời người kia nói, anh vẫn nhớ. Lần này, cuộc chiến kia, chưa chắc anh đã thắng.
Tiêu Tiểu Diệp lặng lẽ nhìn anh, bao lần cô định hỏi anh câu hỏi hôm trước nhưng tới cùng lại chẳng dám.
" Tiểu Diệp, có lẽ anh mơ mộng quá nhiều." Anh nhỏ giọng nói với cô.
"..."
" Anh mơ mộng, ham muốn nhiều quá, đôi lúc, anh muốn tỉnh dậy, muốn vứt hết toàn bộ để trở lại ban đầu nhưng anh lại không nỡ. Anh sợ mỗi lần anh đi xa, sẽ không còn có thể cầm điện thoại hỏi thăm ai đó, anh sợ anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-phu-nhan-lai-bo-tron-roi/218902/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.