Có một số người không hoàn toàn giống như chúng ta nghĩ một chút nào. Ở dưới ánh mặt trời, họ là thiên thần với nụ cười rươi rói nhưng khi đêm xuống, bóng tối phủ lên vạn vật, nụ cười tươi ấy sẽ sớm bị thay bằng cái nhếch mép đầy kiêu ngạo.
" Vincent, lần này là muốn đứng về bên nào?" William nhìn người đàn ông ngồi trước mặt mình, bao nhiêu năm che giấu, cuối cùng cậu em này của hắn đã lộ bản chất.
Vincent cười nhẹ, phẩy tay, " William, chúng ta cùng máu mủ mà."
William nghe xong thì cười khẩy, máu mủ ư, hừ, " À. Nói đi, muốn gì?"
" Ba phần bảy địa bàn ở châu Âu của anh chuyển sang tôi." Vincent không kiêng dè nói ngay.
William nhướng mày, bạc môi khẽ mấp máy. " Anh tưởng chú sẽ chọn tình yêu chứ."
" Tình yêu ư? Đứng trước lợi ích và tình yêu, tôi nghiêng về lợi ích." Vincent đôi mắt bắn ra hàn quang, giọng điệu hơi lạnh.
" Được thôi." William cười, hướng tay về phía hắn, " Em họ, hợp tác vui vẻ!"
Vincent bắt tay William, khoé môi cười nhạt.
" Anh nghĩ trận chiến này, khả năng thắng bao nhiêu?"
" Cả hai bên đều bất lợi, chẳng đoán trước được."
Vincent gật đầu, đối diện với đôi mắt hai màu của William, hắn biết, anh họ của hắn, cũng đang giả bộ mà thôi.
Vincent thả tay ra, đút vào túi quần, tắt đi máy nghe lén trong đó.
William nhìn thấu hết hành động của Vincent, không đúng, người em họ này chính là cố tình khiến cho anh thấy được.
" Vincent, đừng nói dối nữa, nói ra điều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-phu-nhan-lai-bo-tron-roi/218905/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.