Tiêu Tiểu Diệp gượng dậy, rút dịch truyền đi theo ra khỏi phòng.
" Đại tiểu thư, nhị tiểu thư phân phó chúng tôi bảo vệ cô." Vệ sĩ đứng trước cửa thấy cô thì thông báo.
" Không cần đi theo tôi." Tiêu Tiểu Diệp gật đầu rồi xua tay.
" Nhưng an toàn của tiểu thư vẫn là trên hết." Vệ sĩ kia vẫn kiên trì.
" Cách xa tôi là được, đừng xuất hiện cạnh." Tiêu Tiểu Diệp biết không thể nào làm lung lay được ý chí của vệ ãi nên đành thoả thuận.
" Vâng." Vệ sĩ đáp ứng.
Cô đi vào thang máy, chán nản nhìn phong cảnh bên ngoài. Bệnh viện của Tĩnh gia nào cũng có một hoa viên rộng để cho bệnh nhân thoải mái, phân ưu. Tiêu Tiểu Diệp nhìn hoa viên, có một hàng cây tử đằng lớn ở đó.
Tử đằng, tử đằng...
Tim cô quặn lại, liệu rằng những gì mà cô nghĩ có phải là sự thật, nếu vậy, cô đối mặt với anh như thế nào...
Thang máy mở ra, cô đi tới hoa viên, chọn một chỗ vắng ngồi xuống. Vệ sĩ cũng đã biến mất đâu, trong tầm mắt cô không thấy.
" Hi!" Thanh âm quen quen từ phía sau cô vang lên.
Tiêu Tiểu Diệp quay đầu lại, Dạ Minh Thụ đang mỉm cười nhìn cô.
" Lâu rồi không gặp." Cô nhàn nhạt buông lời.
" Đúng vậy." Dạ Minh Thụ đi tới ngồi bên cạnh cô.
Tiêu Tiểu Diệp đột nhiên nhớ ra thanh âm này, cùng với cái người đã cứu cô khi cô ngã hoàn toàn giống nhau.
" Là cậu phải không? Người đã cứu tôi?"
Dạ Minh Thụ gật đầu, " Chị chạy mà không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-phu-nhan-lai-bo-tron-roi/218925/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.