Tiêu Tiểu Diệp tiếp tục thăm bệnh, nhưng khi đi qua căn phòng có vệ sĩ nghiêm ngặt kia, bước chân không khỏi chùng lại. Người đàn ông đó, vẫn còn chứ?
" Tiểu thư!" Vệ sĩ nhìn thấy cô, nghiêm chỉnh chào.
" À, tôi có thể vào đó không?" Tiêu Tiểu Diệp hỏi.
" Cái này... cô chú ý an toàn!" Vệ sĩ thoáng chút do dự sau đó liền đáp ứng.
Cô yên lặng đi vào, khi cánh cửa mở ra, cô giật mình. Bốn bức tường tràn ngập công thức hoá học, chữ viết chi chít, người đàn ông già đứng trước cửa sổ. Phát giác có người đi vào, ông ta quay lại.
" Không ngờ, là cô." Tử Đơn nhếch mép cười, so với lần trước phát bệnh, lần này ổn hơn.
" Ông biết tôi?" Tiêu Tiểu Diệp lạnh nói.
" Biết chứ, tôi còn biết cả ba mẹ cô cơ." Tử Đơn nói.
" Rốt cuộc ông là ai?" Tiêu Tiểu Diệp hỏi.
" Tôi là ai ư? Tôi là Tử Đơn." Ông ta bình tĩnh nói.
" Không, thân phận của ông cơ?" Cô bất mãn.
" Ba mẹ cô không bao giờ nhắc đến tôi à, tôi chính là người năm đó đã tham gia vào " Hoa hồng sắt"." Tử Đơn nhàn nhạt nói, ngồi xuống bàn trà.
Tử Đơn, "Hoa hồng sắt"...
Tiêu Tiểu Diệp tái mặt, là ông ta, là người đã tự ý khôi phục lại dự án, là người đã đầu độc mẹ cô và Bạch lão gia. Sao lúc trước cô lại quên chứ?
" Là ông. Là người đã hại chết mẹ tôi." Tiêu Tiểu Diệp run rẩy, nhưng giọng nói thì không kìm nổi sự tức giận.
Tử Đơn cười, một nụ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-phu-nhan-lai-bo-tron-roi/218926/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.