Khung cảnh tồi tàn, vách đá lởm chởm, xung quanh, người chết la liệt. Bạch Niên Vũ ôm lấy vết thương nơi bụng đi tới chỗ Tiêu Tiểu Diệp.
" Tiêu Tiểu Diệp, nghe kĩ, chạy ra ngoài, đừng bao giờ quay đầu lại." Thanh âm anh cố đè nén nỗi đau, khàn khàn nói.
Tiêu Tiểu Diệp nhìn vết thương của anh, đau lòng, " Em sẽ không bỏ anh."
Bạch Niên Vũ nén đau, " Chạy đi."
Khung cảnh dần chìm vào trong bóng tối, mùi máu tanh nồng xộc lên. Khuôn mặt quỷ dị nhếch mép nhìn cô, " Bạch Niên Vũ chết rồi."
Tiêu Tiểu Diệp ôm mặt, bừng tỉnh.
Mồ hôi lạnh khắp người, lại là giấc mơ đó, cô đã gặp nó rất nhiều lần rồi.
" Lại gặp ác mộng sao?" Bạch Niên Vũ nằm bên cạnh cô, ôm cô vào lòng.
" Ừm." Tiêu Tiểu Diệp nhẹ nói.
" Không sao cả, có anh đây rồi." Bạch Niên Vũ dịu dàng hôn lên trán cô.
" Em đã mơ thấy giấc mơ này rất nhiều lần." Tiêu Tiểu Diệp lo lắng.
" Chắc là do em nghĩ nhiều rồi." Bạch Niên Vũ cười nhẹ.
" Nhưng em sợ, sợ giấc mơ đó là sự thật." Tiêu Tiểu Diệp ôm chặt anh, giọng buồn rầu.
" Nói anh nghe, em mơ về cái gì vậy?" Bạch Niên Vũ với tay bật đèn bàn, nhìn rõ thần sắc tái nhợt trên mặt cô.
" Em mơ thấy anh một người đầy máu cứ hét bảo em chạy đi." Cô nói.
Anh nhìn cô, đáy mắt trầm xuống, nụ cười cong lên, " Em sợ mất anh sao?"
Tiêu Tiểu Diệp nhìn anh, gật đầu.
" Em sợ sau khi tôi chết thì sẽ thành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-phu-nhan-lai-bo-tron-roi/218928/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.