Vì là ngày nghỉ nên người tới Thủy Ngư rất đông. Cả ba người phải đứng sắp hàng dài để mua vé.
" Thấy chưa, anh đã bảo rồi. Tới nhà anh xem cá chẳng phải tốt hơn sao?"" Bạch Niên Vũ hờn trách Tiêu Tiểu Diệp.
" Ai biết được là đông như thế này cơ chứ?"" Tiêu Tiểu Diệp cười khổ. Cứ nghĩ trời lạnh thì sẽ ít người ai ngờ lại....
" Không sao. Chúng ta chờ như vậy cũng được mà. Dù gì chẳng vào, vào muộn một tí cũng chả sao!"" Tiểu Màn Thầu hình như không mang nhiều suy nghĩ giống như hai vị người lớn kia.
" Được rồi. Vậy chúng ta cùng chờ." Bạch Niên Vũ cười. Cậu nhóc này quả thật rất đáng yêu, khác với cái tên " Phụ thân" của nó.
Tiêu Tiểu Diệp nhìn hai người kia. Bạch Niên Vũ thì đang bế Tiểu Màn Thầu, cười cười nói nói. Cô chợt nhớ tới lời Bạch Niên Vũ nói lúc nãy, " Trông chúng ta hệt như gia đình vậy. Ba mẹ đưa con đi chơi." Quả thật hắn nói cũng không sai lắm. Có lẽ, Bạch Niên Vũ và cô cũng có thể tạo nên một gia đình bình thường.
" Hai người thân nhau quá nên bỏ tôi ra rìa sao?"" Tiêu Tiểu Diệp trêu đùa.
Tiểu Màn Thầu nhìn cô, nháy mắt:"" Không phải đâu. Ba nuôi và con đang tính chuyện có nên đút lót chú bán vé để vào không? Ba nuôi sợ mẹ nuôi đợi lâu thì sẽ giận."
Ba nuôi? Bọn họ tới mức này rồi sao?
" Hai vị đại gia xin hãy tha cho tiểu nhân. Làm ăn quang minh chính đại một chút đi." Tiêu Tiểu Diệp cười
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-phu-nhan-lai-bo-tron-roi/219002/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.