Lưu Yên cô cứ chìm đắm trong suy nghĩ của mình Đế Kim kêu cô nhưng cô chẳng nghe Đế Kim anh cau mày mà đứng lại xoay người Lưu Yên quay lại mặt đối mặt
" Lưu Yên"
Lưu Yên nghe kêu thì giật mình mà lên tiếng
" hả...anh kêu em?"
Đế Kim anh cau mày
" sao em không nói gì hết? chẳng giống em chút nào"
Lưu Yên cô nhìn Đế Kim
" em biết nói gì bây giờ? chẳng lẽ em phải kêu anh giải thích sao?"
Đế Kim anh gật đầu thì ôm eo Lưu Yên mà đi
" đáng lẽ em cũng phải kêu anh giải thích chứ"
Lưu Yên cô thở dài
" được anh giải thích đi"
" mấy hôm trước đúng là có một đêm anh và em cãi nhau anh không về nhà"
" thế lúc đó anh đi đâu?"
Đế Kim anh tiếp lời
" anh không về nhà nhưng không có nghĩa anh ngủ với Hanna. lúc đó anh có công việc nên không về được"
Lưu Yên cô cau mày
" bằng chứng đâu?"
Đế Kim đứng lại thì anh nhìn vô mắt Lưu Yên
" nếu không tin xíu về anh sẽ hỏi Đế Khả cho em nghe"
Lưu Yên cô thấy ánh mắt của Đế Kim rất chân thật không giống người nói dối
" được rồi em tin anh, nhưng cái thai đó không phải của anh vậy của ai?"
" anh không biết và cũng không cần biết chỉ cần em có cái thai của anh là được"
Lưu Yên cô cảm thấy Đế Kim anh càng ngày càng ngọt.
Đế Kim và cô đi vào một siêu thị nhỏ chuyên bán đồ cho người bầu.
Lưu Yên cô lựa rất nhiều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-sung-vat-nho/2009262/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.