Bên trong phòng bệnh , không khí trở nên ngộp ngạt
Dạ Như đứng dậy đắp chăn cho Mạt Hàn
Trên sofa , Âu Dương Dật dùng ánh mắt ấm áp nhìn cô , chưa từng rời khỏi
Dạ Như cảm thấy có chút không thoải mái " Này , đừng nhìn "
Âu Dương Dật nghiêng đầu , không biết có thể nói gì , hắn Âu Dương Dật thật sự không có thế hùng
Chợt , Âu Dương Dật đứng dậy
"Này , anh làm gì vậy?"
" Nói cho tôi biết , lý do rời đi của em hai năm về trước?"
Âu Dương Dật rất là nóng giận , hai mắt lạnh như băng nhìn Dạ Như , trực tiếp kiềm trụ hai vai của cô đặt sát tường
"Không có lí do gì ! Chỉ là nhìn anh không vừa mắt"
Âu Dương Dật không nói thêm lời nào , trực tiếp hôn lên môi của Dạ Như
"Này..Đừng.." Dạ Như giãy dụa tứ chi , ánh mắt nhìn hắn có chút bối rối
"Bốp" Một âm thanh phát ra quanh quẩn ở bên trong phòng bệnh
Âu Dương Dật tóc dài có chút che khuất dấu ấn của năm ngón tay kia , đầu nghiêng qua một bên
"ha ha" âu Dương dật khẽ cười , buông Dạ Như ra , lùi về phía sau hai bước
"Âu Dương Dật... Tôi.." Dạ Như không thể tin là đã giáng cho hắn một cái tát , nhìn thấy vẻ mặt bi thương của hắn , trong tâm tự nhiên cảm giác chua xót , giống như hai năm về trước vì bất đắt dĩ mà cô phải rời đi
"Tôi chỉ muốn biết sự thật"
"Thực xin lỗi .. không thể giúp gì cho anh..."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-toi-yeu-chinh-la-anh/1159069/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.