Là An Bích Hà.
Đôi mắt của Lạc Hiểu Nhã khẽ động, không để ý tới cô ta.
An Bích Hà thấy đôi mắt sưng đỏ lên của cô, dáng vẻ nhếch nhác, tạm trạng cô ta vui hẳn ra: “Lạc Hiểu Nhã, cô nhìn đôi mắt sưng húp của mình đi, tóc tai rối bù như bà điên, đúng là tội nghiệp”
“Cô mau cút ra ngoài!” Lạc Hiểu Nhã hét khản giọng.
An Bích Hà không tức giận, cô ta cười quái dị, dán sát vào bên tai cô rồi nói những lời độc địa: “Lạc Hiểu Nhã, tôi khuyên cô nhanh chóng ly hôn với Hoắc Tùng Quân đi, nếu không người chết tiếp theo chính là cô đó”
Lạc Hiểu Nhã bỗng dưng ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn cô ta: “An Bích Hà, cô nói vậy là sao?”
Cô tròn mắt giận dữ, siết chặt cổ áo của cô ta, khản giọng chất vấn cô ta: “Cô biết chuyện gì? Mẹ tôi làm sao mà chết? Có phải do có hại không, chắc chắn là cô!”.
Cô nhớ hôm qua lúc An Bích Hà rời khỏi, cô ta có nói là sẽ không bỏ qua cho cô.
Nhưng chớp mắt thì mẹ cố xảy ra chuyện.
Chuyện này quá trùng hợp, không phải cô ta thì còn ai vào đây nữa!
Trong mắt An Bích Hà hiện lên vẻ hung ác, cô ta cười xấu xa rồi nói nhỏ vào tai của cô: “Là tôi làm đấy thì sao.
Tối qua tôi tới phòng bệnh của mẹ cô.
Tôi nói cho bà ấy biết, con gái của bà ấy là đồ hèn không biết xấu hổ.
3 năm trước vì cứu bà ấy nên làm tình nhân cho Hoắc Tùng Quân 3 năm, bị người ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-xau-xa-chi-yeu-vo-mu/1036340/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.