“Không thể nào, không thể nào, mẹ nhất định sẽ không sao đâu!” Cô tự lẩm bẩm một mình, những chân đã hoảng loạn cả lên, té ngã xuống đất.
Y tá đi ngang qua vội vàng đỡ cô đứng dậy: “Cô gì ơi, cô không sao chứ?” Sắc mặt Lạc Hiểu Nhã tái xanh, siết chặt tay cô ấy, hoảng loạn hỏi: “Cô là bác sĩ hả?”
“Tôi là y tá!”
Đôi mắt cô đỏ bừng lên, không nhìn thấy y tá, nhưng vẫn luôn nhìn chằm vào cô ấy, sợ hãi nhưng tràn ngập hi vọng lên tiếng hỏi.
“Phòng chăm sóc đặc biệt, người bất ngờ… bất ngờ qua đời là ai? Tên là gì?”.
Cô y tá bị dáng vẻ này của cô doạ cho sợ hãi, bất giác trả lời: “Hình như là tên Từ Phương Thanh.” Trong đầu Lạc Hiểu Nhã “đùng” lên một tiếng, trong chốc lát trở nên trống rỗng.
Từ Phương Thanh, Từ Phương Thanh, mẹ của cô tên Từ Phương Thanh!
Từng hạt từng hạt nước mắt lớn của cô liền rơi xuống, hai môi run lên cầm cập một lúc lâu, không nói được một câu nào, cuối cùng nắm chặt lấy tay cô y tá, khàn giọng nói: “Đưa, đưa tôi qua đó, tôi là con gái của Từ Phường Thanh”
Đến trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt, khi bác sĩ nhìn thấy Lạc Hiểu Nhã thì giọng nói vô cùng hổ thẹn: “Xin lỗi, lúc chúng tôi phát hiện ra thì bệnh nhân đã qua đời rồi”
Lạc Hiểu Nhã không còn nghe thấy gì nữa, đẩy ông ấy ra, lảo đảo chạy vào phòng bệnh.
Cô ngây ngốc cả người, tay cũng không biết nên đặt ở đầu, với sự giúp đỡ của y tá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-xau-xa-chi-yeu-vo-mu/1036342/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.