Bên này, Đồng Tích bị khí chất của anh uy hiếp, ngoan ngoãn ngồi.
Nhưng đôi tay lại không an phận cham vào con cá heo trang trí, cảm thấy mới mẻ, cờ chỗ này chạm chỗ kia.Ừm, cũng coi như là nghe lời.Một lát sau, Ngô Dư Sâm đi vào.
Lần này thông minh hơn, trước tiên cẩn thận từng li từng tí một gõ cửa.Hoắc Thiên Kình biết da mặt Đồng Tích mỏng, để tránh cô lúng túng, bắt anh bỏ đồ xuống, trực tiếp đuổi ra ngoài."Cái này cho con?" Đồng Tích bất ngờ thưởng thức đôi dép đáng yêu trắng như tuyết, yêu thích không buông."Sau này cố gắng đừng đi giày cao gót, từ từ làm quen."Cô quá yếu ớt."Con thấy mọi người đều đi giày cao gót, không dám phá quy tắc.""...!Em là trường hợp đặc biệt." Anh dựa trên bàn làm việc, ánh mắt từ trên xuống dưới nhìn của cô, sâu như biển.Ở nơi của anh, cô mãi mãi là trường hợp đặc biệt.
Mà trường hợp đặc biệt của anh, cũng mãi mãi chỉ có thể là cô.Sẽ không có người phụ nữ thứ hai...Anh, rất rõ."..." Trong lòng rung động, động tác xỏ thử của Đồng Tích hơi dừng lại nửa giây.
Muốn hỏi cái gì, mở miệng, muốn nóiLại dừng, xỏ dép vào.Số đo vừa vặn.
Hơn nữa, màu sắc cũng là màu cô thích.Vì vậy...Sau khi thấy cô đau chân, anh đãbảotrợ lý Ngô đặc biệt chuẩn bị cho cô đôi dép này?Trường hợp đạc biệt mà anh gọi, là có ý gì?.
.Đồng Tích mang theo đầy bụng nghi vấn, còn có...!Từng tia từng tia hoảng sợ, từ văn phòng tổng giám đốc đi ra.
Có chút đáp án, nhưng không dám nghĩ kỹ, lại không dám
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-yeu-em-dam-sau/749005/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.