An Chỉ Manh bỗng nhiên buông tay ra, lui về sau. Bởi vì sợ, chân lảo đảo một cái.
Cảm giác bản thân một trận trời đất quay cuồng, người ngã trở lại trong ngực của anh lần nữa. Gương mặt ửng hồng một mảnh. "Cảm ơn..."
Cận Tư Hàn trầm mặt, ôm cô ngồi bên cạnh mình, thô bạo giúp cô thắt dây an toàn.
Anh cũng không muốn lại nhìn thấy do cô, dẫn đến chậm trễ hành trình.
Sau mười phút, phi cơ đứng ở tòa thành trên bãi cỏ.
An Chỉ Manh ủy khuất nhìn cánh tay người nào đó dắt lấy mình, rất muốn phản kháng đòi nhân quyền, nhưng có hùng tâm này lại không có mật gấu.
"ầm..." cửa lớn tòa thành, bị đóng lại một cách thô lỗ.
đáy lòng An Chỉ Manh kịch liệt run rẩy.
Cận Tư Hàn trầm mặt, ở trên cao nhìn xuống hai người phụ nữ trước mắt."Cho tôi một lý do không bóp chết cô."
" Tôi... Tôi muốn sống, có tính không!" Cô thừa nhận, trước mặt tổng thống đại nhân khí thế vô cùng cường đại, cô là gà bệnh rồi.
Đột nhiên, cảm giác cổ căng thẳng, người treo lơ lửng ở giữa không trung.
Nước mắt nghẹn ngào nhìn trân trối người bóp lấy mình giơ lên giữa trời, người đàn ông anh tuấn đen mặt, gương mặt bởi vì thiếu dưỡng khí nhanh chóng sung huyết."Tôi... Khục khục..."
"cô bé, tôi xem cô đã quên tôi đã nói qua trước khi đi, từ từ cảm thụ, "Tử vong"."
lời nói lạnh lẽo, để trong nháy mắt gian phòng giảm nhiệt độ xuống.
mắt Kha Vi cũng nhìn thấy An Chỉ Manh hít thở không thông, đau lòng mở miệng."thả người ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-thong-cung-chieu-vat-nho-dang-yeu/2176983/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.